GAOOOOOO
Con rùa Thiết giáp rú lên đau đớn. Bốn chân nó vùng vẫy mạnh đến mức làm lớp tảo dưới chân nhóm bạn nghiêng ngả. Nhưng một vài giây sau, ánh mắt nó trở nên mờ đục, miệng dần dần đờ đẫn.
Nếu chỉ là tên nỏ bình thường, vết thương này căn bản không thể làm gì được con thủy quái, nó chỉ cảm thấy đau đớn một chút mà thôi. Nhưng mũi tên ban nãy, Jiwon đã bôi dược liệu đặc biệt, gây tê liệt thần kinh của loài rùa.
Độc tố tê liệt nhanh chóng lan theo mạch máu và truyền đến não con rùa Thiết giáp, cơ thể nó dần cứng lại.
Không bị phản kháng nữa, Kana và Ryoo Bin hò nhau hợp lực, dồn sức kéo nó lên khỏi mặt nước.
"Hai... ba! Hai... ba!"
Soạp!
Lôi được con rùa Thiết giáp lên, cả hai ngồi phịch xuống thở dốc. Nhìn vào thân hình to lớn của con vật đang nằm chình ình trước mặt, Ryoo Bin và Kana vẫn cảm thấy bàng hoàng. Dù đã được Jiwon mô tả rõ kế hoạch, nhưng họ không ngờ rằng chỉ mất một mũi tên mà bạn mình đã hạ gục được con rùa này!
"Tranh thủ lúc nó đang tê liệt, mau xử lý đi!" - Jiwon vội lên tiếng nhắc mọi người.
"Ờ, ờ, làm ngay đây!"
Sol Kang vội vã đến bên con rùa, đưa hai bàn tay áp lên đầu nó và phát động mana, tạo ra hỏa diệm từ lòng bàn tay. Ngọn lửa bùng lên bao trùm cái đầu to lớn, trong phút chốc tiếng xèo xèo và mùi thịt cháy nhanh chóng tỏa ra. Với đòn kết liễu này, lớp giáp dày của con rùa trở nên vô dụng, bốn chân nó giãy giãy một lúc rồi ngừng hẳn.
Sau khi Sol Kang xong việc, hai người còn lại nhanh nhẹn xẻ thịt con vật. "Phân tách thủy quái" là môn học đầu tiên của Học viện Thợ săn, bất kỳ học viên nào cũng phải thành thạo. Thế nên, không mất nhiều thời gian, khối tinh thể mana của nó đã bị moi ra. Những miếng mai, phiến giáp và cả móng vuốt cũng bị tách rời và đặt gọn gàng sang một bên.
Trong số những thủy quái phổ biến, rùa Thiết giáp thuộc cấp độ trung bình khá, thông thường phải 3 đến 4 Thợ săn cấp D mới vây giết được một con. Nguyên liệu thu được từ mỗi con rùa cũng không hề thấp kém, ngoài tinh thể mana thì mai, tuyến nọc độc, móng và răng nanh đều có thể bán được. Tính sơ lược, một con rùa này, cả nhóm đã thu được một ngàn Bollar!
Bây giờ thì ba người đã hiểu tại sao Jiwon bật cười khi họ thỏa mãn với mấy ngàn Bollar kiếm được từ việc săn Ngón tay quỷ.
'Muốn trở thành Thợ săn mạnh mẽ thì tham vọng cũng phải cao hơn chứ!'
Nhớ lại câu nói của Jiwon, trái tim cả ba đập rộn ràng.
*
Cùng lúc ấy, tại mé bên phải mạn tàu Hy vọng...
Kịch
Kịch
Hơn mười thanh niên đang cắm cọc và căng dây dựng lều.
Vài thanh niên khác thì lúi húi ngồi nhóm lửa.
Theo quan điểm thông thường, khu vực này là vị trí tuyệt hảo để dựng trại: Một khu vực bằng phẳng rộng rãi bên cạnh bìa rừng và nhìn thẳng ra mặt biển.
Từ nơi này, muốn ra biển thả câu đặt bẫy cũng thuận tiện, muốn vào rừng săn bắt cũng dễ dàng. Thậm chí nếu gặp bất trắc thì chỉ cần chạy vài trăm mét là có thể quay lại tàu Hy vọng.
Vị trí "tuyệt hảo" như thế, đương nhiên là không dành cho người bình thường.
Tổ đội chiếm lĩnh khu vực này chính là nhóm của đại thiếu gia Quanchi Yuan, người sẽ đứng đầu gia tộc Yuan trong tương lai không xa. Và thành viên của tổ đội, đều là gia nô của tộc Yuan, hoặc là những học viên muốn trở thành đàn em của Quanchi Yuan.
Trừ một người duy nhất.
"Azura! Azura! Cô đâu rồi?"
Giọng nói của Quanchi Yuan vang lên sang sảng. Khuôn mặt hắn tối sầm, hai hàng lông mày nhíu lại. Rõ ràng là vị đại thiếu gia này đang vô cùng tức giận.
"Ê, tên kia!" - Quanchi Yuan túm cổ một gia nô đang bê đồ đạc đi ngang qua - "Ngươi có thấy Azura đâu không?"
"Dạ, ai cơ ạ?" - Tên gia nô bối rối gãi đầu - "À... ý thiếu gia là Ichio Azura?"
"Ngươi phải gọi cô ấy là thiếu phu nhân!" - Quanchi Yuan trừng mắt và gằn giọng.
"Dạ dạ dạ! Thiếu phu nhân... hình như là..." - Tên gia nô hoảng bốt lắp bắp -"Lúc nãy khi thiếu gia ra lệnh dừng chân hạ trại, cô ấy vẫn đi tiếp về hướng kia đó ạ!"
"Cái gì cơ?"
Quanchi Yuan nhăn mặt vung tay hất tên gia nô văng ra xa. Đưa mắt nhìn theo hướng hắn vừa chỉ, Quanchi Yuan nghiến răng ken két.
"Azura... Azura...Cô đã đi đâu vậy hả?"
Dù cha mẹ hai bên đã đính ước với nhau nhiều năm, nhưng từ trước đến nay, thái độ của Azura với Quanchi Yuan vô cùng lạnh nhạt. Không chỉ có vậy, cô ấy còn công khai xa lánh Quanchi Yuan ở chốn đông người, khiến đại thiếu gia này nhiều phen bẽ mặt.
Nếu Azura chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường, Quanchi Yuan sẽ hủy bỏ hôn ước, thậm chí không ngần ngại ra tay trừng phạt. Hắn là gia chủ tương lai của tộc Yuan cơ mà! Trên tàu Hy vọng, có vô số thiếu nữ sẵn sàng làm mọi cách để được làm vợ của hắn.
Nhưng mà, Azura lại không phải là một "bình hoa di động". Mới mười tuổi, cô đã thức tỉnh mạch mana trong cơ thể, đến khi 12 tuổi thì chỉ số mana đã đạt mốc E.
Các trưởng lão tộc Yuan dự đoán rằng trong tương lai không xa, Azura có thể trở thành một Thợ săn hệ Pháp sư hạng A, thậm chí là A+. Quan trọng hơn, ma pháp của gia tộc Azura mang thuộc tính Lôi điện, thuộc tính hung mãnh nhất! Nếu so sánh công tâm, thuộc tính Liệt hỏa của gia tộc Yuan còn thua kém vài phần.
Đương nhiên, gia tộc Yuan không thể để vuột mất viên ngọc quý giá này. Nếu Azura kết hôn với Quanchi Yuan và sinh con, tiềm năng của đứa trẻ sẽ sáng chói như mặt trời ban trưa!
Đó là lý do sâu xa khiến Quanchi Yuan vẫn để yên cho Azura. Hắn tin rằng dù cô có cứng đầu đến mấy, thì cũng chỉ là một người con gái. Khi lấy chồng sinh con xong, sớm muộn cô cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn. Lúc đó, hắn ra tay trút giận cũng không muộn.
Cũng vì thế, khi Azura đề nghị tham gia tổ đội của Quanchi Yuan, hắn không những đồng ý mà còn cung cấp cho cô những trang bị tốt nhất. Từ áo giáp, khiên, vũ khí, nhẫn phép, áo choàng... Quanchi Yuan đều mua sẵn cho cô.
Ban nãy, hắn định gọi Azura ra và trao cho cô những thứ đó trước mặt mọi người, vừa là để thị uy với thuộc hạ, vừa là để xác nhận lại rằng cô chính là người phụ nữ của hắn.
Vậy mà rốt cuộc, Azura lại đột ngột biến mất! Lúc này, Quanchi Yuan còn không biết cô ấy đi đâu.
'Nếu cô ta muốn xa lánh mình, thì chỉ cần tránh mặt mình như mọi khi, tại sao lại chủ động đề nghị gia nhập đội?' - Quanchi Yuan nhăn mặt đăm chiêu - 'Rốt cuộc là cô ta có ý định gì?'
*
Khi mặt trời lên cao, cũng là lúc tổ đội của Jiwon nghỉ tay để chuẩn bị bữa trưa.
Sau hai giờ thả câu và dùng sáu quả trứng nhện làm mồi, họ đã bắt được bốn con rùa Thiết giáp, hai con Cua Đế vương. Sau khi tách tinh thể mana và các nguyên liệu ra, thì thịt của chúng cũng được chia làm hai phần. Một phần lớn cất trong túi không gian để bán, một phần còn lại chế biến làm đồ ăn trưa.
Kana và Ryoo Bin đi tìm cành khô để dựng giàn nướng, còn Jiwon ngồi lọc các gia vị cần thiết để ướp thịt. Trong lúc đó, Sol Kang rón rén đi tới chỗ Jiwon.
Thấy cô bạn rụt rè lại gần, Jiwon ngẩng đầu lên:
"Sao thế Sol Kang? Có chuyện gì à?"
"À... ừm" - Cô khe khẽ gật đầu - "Tôi... tôi muốn xin lỗi cậu. Mong cậu thứ lỗi cho tôi".
"Về chuyện gì cơ?"
"Thì... Lúc cậu muốn đi vào rừng, tôi đã tỏ thái độ phản đối... Tôi còn gắt gỏng khi cậu dẫn mọi người vào địa bàn của lũ nhện Nanh thép nữa".
Giọng Sol Kang khẽ như hơi thở.
"Trời ạ, có gì đâu mà bận tâm".
Jiwon ngẩn người, cậu không ngờ rằng cô lại áy náy về chuyện đó như thế.
'Dù sao thì Sol Kang cũng là một cô gái mới lớn, thái độ như vậy cũng bình thường thôi...'
Thấy cô bạn vẫn cúi đầu hối hận, Jiwon bèn tìm cách đổi chủ đề. Rồi cậu sực nhớ ra một chuyện.
"Đúng rồi, Sol Kang! Suýt nữa thì quên mất! Tôi có quà tặng cho cậu đây!"
Vừa nói, Jiwon vừa thò tay lục tìm trong túi không gian.
"Hả? Quà cho tôi ư?" - Sol Kang ngơ ngác tròn mắt nhìn Jiwon.
Và đôi mắt cô trợn lên khi nhìn thấy món đồ nhỏ bé trong tay cậu. Đó là một chiếc nhẫn bằng đá cẩm thạch, được chạm khắc tinh xảo. Quan trọng hơn, Sol Kang cảm thấy nó đang tỏa ra ma lực phi thường. Nhìn qua cũng biết, đây là một tạo tác cực phẩm, ngay cả bảo khố của gia tộc cô cũng không có nhiều món đẳng cấp như thế.
"Cái... cái này..." - Sol Kang hoảng hồn lắp bắp - "Tôi... Mình không thể nhận được đâu!"
"Sao thế?" - Jiwon nghiêng đầu hỏi lại - "Tôi thực lòng muốn tặng nhẫn này cho cậu mà?"
"Thế... thế lại càng không được!"
"Vì sao lại như vậy?"
"Bởi... bởi vì... Mình... đúng là cậu rất tốt nhưng mà... mình... mình rất tiếc!"
"Là sao???" - Hai mắt Jiwon mở lớn.
"Bởi vì..." - Sol Kang lắc đầu dứt khoát - "Mình đã có hôn ước với Kana rồi!"
"???"
Không chỉ hai mắt mà cả miệng Jiwon cũng mở to.
"Tấm lòng của cậu, mình xin nhận... Nhưng mà... mình là hôn thê của Kana... Mình không thể..." - Giọng Sol Kang lạc hẳn đi, cô ấp úng như gà mắc tóc.
"À!" - Jiwon bật cười - "Cậu sợ Kana không có phần chứ gì? Yên tâm, ban nãy lúc cậu đi đăng ký danh sách, tôi đã tặng cho Kana rồi. Là một cây Chùy băng, xịn không kém chiếc nhẫn Ma pháp này đâu".
"...!"
"Cả Ryoo Bin cũng có quà nữa. Chỉ còn cậu là chưa nhận thôi".
"...!"
Thấy hai người bạn đã dựng xong giàn nướng, Jiwon vui vẻ dúi cái nhẫn vào tay Sol Kang rồi cầm hũ gia vị chạy ra chỗ họ.
Thật may mắn là cậu bỏ đi. Bởi nếu Jiwon vẫn đứng ở đó, có lẽ Sol Kang sẽ vội vã đào một cái hố để chui xuống.
Lúc này, hai má cô nóng bừng lên, còn mặt thì đỏ bừng.
'Trời ạ, mình đúng là đồ ngốc mà!' - Cô ngồi thụp xuống và vò đầu bứt tai - 'Nghĩ cái quái gì mà lại phát ngôn như thế cơ chứ!'
0 Comments:
Đăng nhận xét